Bố chặt đầu, chôn xác mẹ trước mặt con nhỏ – Câu nói của đứa trẻ khiến người lớn rụng rời

– Bố “lấy” đầu mẹ xuống rồi ạ.
Đây là chứng cứ của hai đứa bé trong vụ án nổi tiếng “Án mạng Ngô Thuỵ Vân” ở Đài Loan. Khi đó, mẹ của hai đứa nhỏ đã mất tích mấy ngày không thấy về, thế nhưng người chồng vẫn điềm tĩnh nói với mẹ vợ là vợ mình bỏ nhà ra đi rồi, không cần báo án. Khi bà ngoại của hai đứa bé hỏi chúng xem mẹ đi đâu thì chúng trả lời như thế kia.
Bố chặt đầu, chôn xác mẹ trước mặt con nhỏ - Câu nói của một đứa trẻ khiến người lớn rụng rời

Năm 1988, một người phụ nữ trung niên 41 tuổi tên là Trần Quế Mai, đã hơn 2 tháng không gặp con gái 24 tuổi Ngô Thuỵ Vân của mình và cảm thấy càng ngày càng lo lắng. Con rể bà nói rằng vợ anh ta đã bỏ nhà ra đi nhưng bà không chịu tin. Nhân lúc anh ta không có nhà, bà bèn đến hỏi hai đứa cháu ngoại của mình: “ Mẹ cháu đi đâu rồi?”

Hai đứa bé dùng một giọng ngây thơ, nói ra một câu rất đáng sợ: “ Bố lấy đầu mẹ xuống rồi ạ.”
Bà Trần nghe xong rất hoảng sợ, làm sao mà trẻ con biết nói ra câu như thế này? Thế nhưng sau khi về đến nhà, bà ngồi nghĩ lại lần cuối cùng gặp con gái, liên hệ với những sự việc đã xảy ra thì lời của hai đứa trẻ càng khiến bà rợn tóc gáy.

Từ trước đến nay Thuỵ Vân vẫn luôn giữ quan hệ thân mật với nhà mẹ đẻ, ngày nào cũng về nhà mẹ đẻ ăn cơm. Ngày 12 tháng 7 năm 1988,chồng Thuỵ Vân là Diêu Trịnh Nguyên( năm đó 24 tuổi) đi lái tàu trở về, hôm sau ngày 13 thì đến nhà bố mẹ vợ thăm hỏi và ăn cơm. Kỳ lạ ở chỗ, Thuỵ Vân không cùng chồng mình về nhà mẹ đẻ chơi. Bà Trần gọi điện cho con gái qua nhà mình cùng ăn cơm nhưng cô lại lấy cớ đã chuẩn bị bữa tối cho hai đứa nhỏ rồi nên không tiện qua bên nhà mẹ đẻ. Ngày 15 tháng 7, Thuỵ Vân hỏi vay bố đẻ 2000 tệ. Đây là lần cuối cùng bố và con gái liên lạc với nhau.

Ngày 16 tháng 7, Diêu Trịnh Nguyên nói với bà Trần, gia đình hắn định chuyển nhà, rời khỏi chỗ ở ban đầu là con phố nghèo Quốc Quang, tạm thời không có điện thoại nên sẽ không liên hệ được với nhà hắn.
Trần Quế Mai đợi được vài ngày vẫn không thấy bóng dáng con gái thì trong lòng bắt đầu cảm thấy kỳ lạ. Bà đi hỏi con rể tung tích con gái mình thì Diêu Trịnh Nguyên đáp vợ chồng cãi nhau, Thuỵ Vân bỏ nhà đi đâu rồi hắn cũng không biết. “ Con đã báo cảnh sát rồi, bố mẹ không cần báo lại nữa.” Diêu Trịnh Nguyên đã nói với bà Trần như thế. Nhưng điều này chỉ càng khiến cho sự hoài nghi trong lòng bà Trần ngày càng rõ rệt. Con gái bà làm sao có thể vô duyên vô cớ mất tích như thế. Cho dù có bỏ nhà ra đi thật thì cũng không thể liên lạc với bố mẹ đẻ của mình hay sao? Bà Trần quyết định, nhất định phải tra ra chân tướng sự việc.

Ngày 4 tháng 10, Diêu Trịnh Nguyên đem theo hai đứa con đến nhà bố mẹ vợ ăn cơm. Bà Trần nhân lúc con rể gọi điện cho chị gái, hỏi hai đứa cháu mình và nhận được một câu trả lời đáng sợ.
Để kiểm chứng, ngày 5 tháng 10 bà Mai lại đi hỏi hai đứa cháu ngoại của mình, không ngờ lần này câu trả lời của hai đứa bé chi tiết đến mức đáng sợ hơn lần trước. Hai đứa nhỏ dùng giọng non nớt của mình kể lại toàn bộ câu chuyện.

Tối hôm đó bố mẹ cãi nhau rất to, bố tức đến nỗi lấy thắt lưng da đánh mẹ, “ tối hôm đó bố còn bẻ đầu mẹ xuống, sau đó thì không thấy mẹ nữa rồi.

Bố chặt đầu, chôn xác mẹ trước mặt con nhỏ - Câu nói của một đứa trẻ khiến người lớn rụng rời
– Bố còn dặn bọn cháu phải nói là mẹ bỏ nhà theo trai rồi.

Chỉ là lời của trẻ con nói ra, thế nhưng lại là về một vụ án giết vợ. Bà ngoại hai đứa bé ngồi bên cạnh nghe xong không khỏi kinh hãi.
Bà Trần dùng máy ghi âm ghi lại lời của hai đứa bé làm chứng cứ, lập tức đến đồn cảnh sát báo án. Cảnh sát nghe xong đoạn ghi âm của hai đứa bé nhà họ Diêu không dám chậm trễ, ngày 16 tháng 10 lập tức đến trước cổng trường mẫu giáo nơi hai đứa bé học, bắt Diêu Trịnh Nguyên đang định đón hai đứa bé lại, đưa về đồn thẩm vấn.

Diêu Trịnh Nguyên không hiểu chuyện gì xảy ra với mình. Sau khi vào thẩm vấn, biết bản thân đang bị tình nghi giết vợ mà bị bắt thì lập tức kêu oan. Hắn ta khăng khăng rằng hôm 14 tháng 7 Thuỵ Vân và hắn có cãi nhau, cô ấy còn đề xuất ly hôn thì sau hôm 16 cô ấy đã bỏ nhà ra đi rồi, chắc chắn không phải do anh ta giết hại. Thậm chí vì sao hai đứa con của anh ta làm chứng nói anh ta” lấy đầu mẹ xuống “, anh ta hoàn toàn không biết.

Cho dù Diêu Trịnh Nguyên không ngừng kêu oan, nhưng phía cảnh sát không dám xem nhẹ tội trạng của anh ta. Dẫu sao hành tung của Ngô Thuỵ Vân cùng nhà mẹ đẻ trong hơn 3 tháng vẫn còn rất nhiều điểm đáng ngờ. Ví dụ như: Diêu Trịnh Nguyên nói là Ngô Thuỵ Vân đi làm ca đêm ở nhà máy điện tử, vì thế hắn ta từ đêm ngày 16 tháng 7 trở đi thì không gặp lại vợ nữa. Nói gì thì nói hắn ta vẫn là người thân của Thuỵ Vân, thế mà lại không biết vợ mình làm việc ở đâu.

Tiếp nữa là trong thời gian Diêu Trịnh Nguyên đi làm trên tàu, Diêu gia vẫn ở con phố nghèo đó. Vậy mà sau khi hắn ta trở về được mấy ngày, từ ngày 15 đến ngày 16 tháng 7 đột nhiên chuyển đi. Cuối cùng là, mọi người thực sự đều không thể tưởng tượng nổi nếu như không tận mắt chứng kiến hiện trường, hai đứa bé chưa đến 5 tuổi làm sao nói ra được những lời vừa cụ thể vừa khiến người ta sởn tóc gáy như thế. Một điểm đáng ngờ theo tâm lí chung thông thường nữa là, hình ảnh lý thuyết “ giết vợ chặt xác” tự động được miêu tả đối với 1 người không đưa ra được bằng chứng vợ mình vẫn còn sống như Diêu Trịnh Nguyên thì cực kỳ bất lợi.

Bà Trần, mẹ vợ của hắn lại càng đau xót, lên án hành vi ác độc của hắn. “ Ngô Thuỵ Vân lúc 19 tuổi mang thai đứa lớn, không màng đến sự phản đối của người thân đòi gả cho Diêu Trịnh Nguyên, không ngờ 4 năm sau phát hiện ra bộ mặt thật của hắn, muốn rời khỏi hắn thì lại bị giết và bị chặt xác. Trước giới truyền thông, người mẹ đau thương đã tố cáo hắn như vậy. Bà ấy kể rằng từ sau khi kết hôn, Diêu Trịnh Nguyên biết ăn ngon nhưng lại lười làm, hay đi đánh bạc rồi còn nợ một khoản tiền cờ bạc lớn, không còn cách nào khác nên phải làm thuỷ thủ cho một thuyền đánh bắt thuỷ sản xa bờ.

Hôn nhân của con gái bà không hạnh phúc một chút nào, vì cái nấm mồ tình yêu này mà đến cơ hội tìm lại hạnh phúc bây giờ cũng bị tước bỏ rồi, con tôi khổ quá đi!
Bà Trần còn nói bà đã mơ thấy con gái của mình mặc chiếc áo màu đỏ đến báo mộng trước, trong mơ nó không nói một lời, chắc chắn là vì chết oan rồi.

Chỉ có điều, cho dù rất nhiều người cho là Diêu Trịnh Nguyên có tội giết vợ nhưng phía cảnh sát vẫn chưa thể định tội hắn ta. Mặc dù bà Trần nói rất cụ thể, nhưng hành tung của Ngô Thuỵ Vân vẫn chưa rõ, chưa tìm thấy thi thể thì không thể kết luận đây là một án mạng được.

Cảnh sát bắt đầu tích cực tìm kiếm chứng cứ ở nơi cũ và hiện tại của Diêu Trịnh Nguyên, hy vọng có thể tìm thấy tung tích hay vết tích của Ngô Thuỵ Vân. Giữa lúc ấy, một người thuê lại căn nhà cũ của Diêu Trịnh Nguyên đứng ra kể lại việc kinh hoàng mà anh ta đã trải qua. “ Ở căn nhà đó tôi mơ thấy một cô gái mất đầu.”

Cảnh sát vẫn chưa tìm thấy Ngô Thuỵ Vân nhưng linh hồn cô ấy đã đi vào mộng của hai người. Không chỉ người mẹ ngày đêm mong nhớ con gái, bây giờ đến cả một người thuê căn nhà đáng ngờ (có ma) cũng nói là mơ thấy Thuỵ Vân. Xem ra oan tình thực sự rất nghiêm trọng.

Người thuê nhà tên Liêu Quốc không chỉ dám nói nói ra ác mộng của mình mà còn chỉ ra thêm một chứng cứ. Lúc anh ta mới chuyển đến, trong tủ lạnh có một túi thịt thối, bốc mùi rất kinh khủng. Chỉ có điều sau đó ông chủ nhà tưởng là túi thịt ôi bình thường nên vứt đi rồi.

Vậy túi thịt thối đó liệu có phải là xác chết không? Tuy rằng phía cảnh sát đã cảm thấy hoài nghi nhưng việc này khó mà điều tra rõ được.
Tại căn nhà cũ đáng nghi ở Quốc Quang, cảnh sát đã tìm thấy sự phản ứng của vết máu, thành công khởi tố Diêu Trịnh Nguyên với tội danh giết người. Tuy nhiên, mấu chốt quan trọng nhất là xác chết thì vẫn chưa được tìm thấy.
Cảnh sát chuyển phương hướng điều tra, hoài nghi liệu có phải Diêu Trịnh Nguyên đem chôn xác chết ở nơi khác hay không? Vì vậy, bọn họ tiếp tục thẩm vấn 2 đứa bé nhà họ Diêu, thử gợi lại ký ức của hai đứa bé. Là ký ức tận mắt chứng kiến một bi kịch, hay là…..?

“ Bố đưa bọn cháu cùng đi chôn mẹ!” Lời khai mới nhất của hai anh em đã vượt xa mong đợi của cảnh sát. Hai đứa bé không những chỉ ra vị trí cụ thể, là nơi gần công viên Thanh Niên mà còn kể chi tiết sáng sớm ngày hôm đó, bố đã lái xe đem theo hai đứa trẻ đến công viên Thanh Niên( Diêu Trịnh Nguyên sau khi làm hết việc ở trên thuyền thì về nhà sẽ chạy thêm taxi để kiếm tiền). Sau đó chúng bị nhốt ở trong xe xem bố đào hố chôn cất thi thể của mẹ.

Sự miêu tả cái chết của mẹ qua lời hai đứa bé đã khiến cho xã hội cảm thấy cực kỳ đồng cảm, Uỷ viên hội đồng thành phố Đài Bắc Phan Duy Cang còn đứng ra chỉ trích việc cảnh sát không ngừng gợi lại ký ức về án mạng từ hai đứa trẻ để phá án, khiến cho tâm hồn trẻ thơ có thể đã chứng kiến được cảnh tượng tàn nhẫn chịu tổn thương lớn.

Một chiều hướng khác lại cho rằng lời khai quá chi tiết của hai đứa bé 4 5 tuổi cũng dấy lên nghi ngờ. Hai đứa bé còn nhỏ như thế, những lời nói ra từ trong ký ức có thể tin được sao? Chúng có thể hiểu được khái niệm chặt xác và giết người ư?

Đối với cảnh sát mà nói, sự hoài nghi này không phải là vô căn cứ, nhưng để phá án thật nhanh, họ chỉ còn cách đặt cược vào lời nói của hai đứa trẻ thôi. Cảnh sát dẫn theo Diêu Trịnh Nguyên cùng hai đứa bé đến hiện trường công viên Thanh Niên, theo như lời khai đào cái hố đó. Thế nhưng cứ đào rồi lại đào cũng không tìm thấy được nửa cái xương hay miếng thịt nào. Sau khi gặp phải cản trở, cảnh sát bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ về vấn đề độ tin cậy trong lời nói của trẻ con. Nếu lời khai của hai đứa bé có vấn đề, vậy thì người chết trong án mạng này- Ngô Thuỵ Vân mà bọn họ muốn tìm, có thật sự đã chết rồi hay chưa?

Cùng với sự bế tắc của vụ án, những chứng cứ mới bắt đầu xuất hiện. Những người quen biết Ngô Thuỵ Vân lần lượt ra mặt làm chứng, “ Cuối tháng 9 chúng tôi vẫn nhìn thấy cô ấy mà.” Cứ từng người từng người một xuất hiện, tổng cộng có hơn 5 nhân chứng ra mặt để đưa ra chứng cứ rằng sau khi án mạng xảy ra, bọn họ vẫn nhìn thấy Ngô Thuỵ Vân vẫn sống sờ sờ trên đời. Phía cảnh sát thậm chí còn nhận được một cuộc gọi đến từ Ngô Thuỵ Vân, và nói rằng cô ấy đang ở phía Nam, không hề bị chồng giết và chặt xác nên xin cảnh sát không cần điều tra nữa. Chỉ là cô ấy không chịu xuất hiện, tình tiết vụ án vẫn bị chững lại giữa chừng như thế.

Một tuần nữa lại trôi qua, phía cảnh sát vẫn không tìm thấy bất kỳ bằng chứng xác thực nào chứng minh Ngô Thuỵ Vân chết do tai nạn ngoài ý muốn, càng không chứng minh được kẻ đang bị giam giữ Diêu Trịnh Nguyên là hung thủ giết vợ. Họ cũng càng ngày càng nghi ngờ rằng, lời khai của hai đứa bé rốt cục có thực sự là do chứng kiến cảnh tượng đẫm máu hay là có người cố ý xúi giục chúng nói như thế.

Ở trên toà án, công tố viên Cao Nhạc đầu tiên yêu cầu bà Trần rời đi trước, hỏi hai đứa trẻ đang ngồi trong lòng Diêu Trịnh Nguyên: “Có phải bố cháu đã giết mẹ cháu không?”
“Cháu không biết.” Câu trả lời lần này của hai đứa bé đối lập hoàn toàn với những lần trước, còn lắc đầu tỏ vẻ không hiểu vấn đề.
Công tố viên lại hỏi:” Ai dạy các cháu nói như thế đúng không?”
Đợi một lúc thì bé gái 4 tuổi nhà họ Diêu cuối cùng cũng nhìn công tố viên và gật gật đầu.

Vụ án kinh hãi được dựng lên từ lời nói của trẻ con này đến nay đã biến thành một sự việc không đâu ra đâu, khiến cho công tố viên vất vả điều tra và giải quyết vụ án nên không biết nên làm gì tiếp theo.
Lời khai của hai nhỏ bây giờ đã không thể chấp nhận được nữa, phía kiểm sát cũng không tìm được chứng cứ xác thực nào cả nên đành phải thả Diêu Trịnh Nguyên đã bị giam giữ 8 ngày ra.

Diêu Trịnh Nguyên biết hai con của mình còn quá nhỏ, chưa hiểu được bố của chúng làm gì nên khi nói đến lời khai của hai đứa bé, hắn ta chỉ biết cười khổ. Nhưng khi nhắc đến mẹ vợ của hắn là bà Trần thì lại khác. Hắn nói với cảnh sát rằng đây không phải lần đầu bà ta cáo buộc anh ta giết hại Ngô Thuỵ Vân.

Hai ba năm trước, Ngô Thuỵ Vân cũng đã từng bỏ nhà đi hơn một tháng liền, bà Trần trong khoảng thời gian đó không tìm được con gái của mình cũng quay sang chỉ trích hắn ta là kẻ giết vợ. Lần này hai đứa bé biết nói ra những lời nói kinh khủng như thế rất có khả năng là do bị bà ngoại xúi giục.

Đối mặt với sự tố cáo của con rể, bà Trần phủ nhận rất quyết liệt. “ Phải để hai đứa cháu ngoại tôi nói ra như thế thì tôi mới tin! “. Bà Trần còn nói, nếu như bà xúi giục hai đứa cháu để hại con rể thì việc gì bà phải lập bàn thờ cho con gái cơ chứ? Bà tin rằng con gái bà đã gặp phải bất trắc, nếu không tại sao nó mất tích lâu như thế, để cho sự việc trở nên ầm ĩ như thế này rồi còn không chịu ra mặt không phải rất mệt sao?

Bà Trần tỏ ra rất tức giận khi nhắc đến khả năng đứa con gái có khi vẫn đang còn sống rất vui vẻ của mình, nhưng khi quay sang nhìn đứa con rể trước đây đã bị bà cáo buộc là “Hung thủ giết vợ “ thì giọng điệu của bà lại trở nên khách khí lạ thường, còn khen ngợi hắn: “ Đứa con rể này, được lắm!”

Công tố viên cùng phía cảnh sát lúc ngồi xem vở kịch vô lý của gia đình này thì chỉ lộ ra một vẻ bất lực. Chỉ có điều, sự tình vẫn chưa hoàn toàn kết thúc. Một người phụ nữ đang sống sờ sờ chẳng lẽ lại tạo ra “Án mạng” của mình, khiến sự việc loạn đến mức như thế này rồi còn không chịu ra mặt làm rõ tất cả cho xong? Thế nhưng Ngô Thuỵ Vân vẫn mất tăm mất hút, ngoại trừ những người quen biết cô ta đứng ra làm chứng là vẫn thấy cô còn sống ra thì dấu vết của cô ta giống như trước vẫn là một ẩn số.

Thậm chí ngay cả khi đứa con gái hơn 4 tuổi của mình bị tai nạn ô tô và phải nằm viện, Thuỵ Vân vẫn không hề xuất hiện. Lẽ nào, Thuỵ Vân thực sự đã chết? Mặc dù lời khai của hai đứa bé có vấn đề nhưng phía cảnh sát vẫn không bỏ qua khả năng án mạng là có thật. Dù sao thì sống phải thấy người, chết phải thấy xác, một người đang yên đang lành tự nhiên lại bốc hơi khỏi trần gian sao?

Một năm lại một năm qua đi, Ngô Thuỵ Vẫn vẫn giống như trước không xuất hiện mà cũng không có chút tung tích nào, bà Trần tuyệt vọng nói với giới truyền thông: “ E rằng con gái tôi lành ít dữ nhiều rồi! ”
Bỏ qua nghi vấn việc bà Trần xúi giục hai đứa cháu ngoại của mình, mọi người đều thấy sự lo lắng cho đứa con gái sống chết không rõ của bà thực sự rất chân thành. Bà Trần còn đi tìm thầy xem bói ở xung quanh, tìm thầy làm phép, bỏ ra cả mấy trăm vạn tệ để tìm kiếm tung tích con gái mình. Mặc dù không có cách nào chứng minh được tội ác của con rể, bà Trần vẫn một mực tin rằng con gái đã bị giết hại. Bà còn nói rằng đứa con gái chết oan của bà rất thiêng, hay hiển linh ở trong nhà, từ việc bà bị mất tiền ở phòng ngủ cũ đến các vật khác như cái gạt tàn.
Năm 1991, bà Trần đến tìm một nữ đạo sĩ làm phép, đột nhiên nằm úp xuống rồi kêu “ A! “ một tiếng, cào cấu đến mức làm đau bụng của mình. Bà Trần cùng những người khác không chỉ cảm nhận được đây là sự hiển linh của con gái, còn nói cho họ biết con gái mình được chôn ở đâu. Mọi người quyết định đến nơi mà được chỉ dẫn – dưới chân một cây cầu lớn để đào di hài của Ngô Thuỵ Vân.

Uỷ viên cục cảnh sát Trang Đại Hưởng và cục trưởng bộ hình sự Lô Dục Quân vẫn rất quan tâm đến sự phát triển của vụ án kỳ bí này, lập tức phái nhân viên cảnh sát cùng Ngô gia đến hiện trường đào thi hài của Ngô Thuỵ Vân. Mọi người cứ đào rồi lại đào, đào mãi cuối cùng cũng đào được một đống xương.
Người nhà Ngô gia cực kỳ xúc động, lập tức bảo các đồng chí cảnh sát có mặt ở hiện trường lấy mẫu xương đưa cho bác sĩ pháp y nổi tiếng của cục hình sự là Dương Nhật Tùng đem về kiểm nghiệm, hy vọng lần này có thể tìm ra ẩn tình trong cái chết của con gái họ.

Vài ngày sau, Dương Nhật Tùng hoàn tất việc khám nghiệm, đem đến cho bà Trần cùng người thân kết quả khám nghiệm mà họ đã mong chờ trong một thời gian dài.
“ Những cái xương này không phải là xương người… mà là xương heo ! “
Đứa con gái mà gia đình đã chờ mong từ rất lâu, vẫn không trở về nhà, lại chỉ tìm được một bộ xương của heo, khiến cho truyền thông đều náo loạn một phen.

Ngô gia không khỏi thất vọng, còn Diêu Trịnh Nguyên mang tội không rõ sống chết của vợ cũng không tránh khỏi bị chỉ trích. Vở kịch này diễn ra cũng sắp được 5 năm, cuối cùng vào tháng 2 năm 1993 cũng đặt dấu chấm hết.

Nữ chính của án mạng chặt xác – Ngô Thuỵ Vân cuối cùng cũng xuất hiện.

Hô hấp và nhịp tim của cô ta vẫn bình thường, đầu cũng không bị “lấy” xuống, linh hồn cũng không nhập vào cái gạt tàn. Thực tế, cô ta không những sống rất tốt, còn sống cùng một người đàn ông khác, sinh thêm một đứa bé hai tuổi.

Bởi vì bạn trai cô ta cần khai báo hộ khẩu cho đứa bé nên Ngô Thuỵ Vân đành phải liên lạc với nhà bà ngoại Hoa Liên để lấy giấy chứng nhận của các giấy tờ, hành tung của cô ta cũng bị lộ ra từ đó và bị cảnh sát tìm thấy.
Điều mà mọi người quan tâm nhất là “án mạng” này suýt chút nữa hại chồng cô ta phải ngồi tù, mẹ ruột phải bỏ ra mấy trăm nghìn tệ để tìm người, con gái cô ta trong thời gian đó còn bị tai nạn phải nằm viện, thế mà cô ta vẫn không chịu xuất hiện?

Hoá ra, năm đó Ngô Thuỵ Vân không phải đi làm ca đêm ở nhà máy điện tử mà làm một công việc đặc biệt (kiểu tiếp viên quán bar) ở chợ Đài Bắc, vì thế cô ta chưa từng nói cho người nhà biết tình hình thực tế, khiến cho các hành tung khác của cô ta đều trở nên bí ẩn.

Vì hôn nhân với chồng cũ không hoà thuận nên cô ta đã quen một người đàn ông họ Dương. Cô ta chấp nhận bỏ nhà ra đi để cùng chung sống với người đàn ômg họ Dương kia. Tình cảm giữa hai người càng ngày càng ngọt ngào, tuy nhiên có một điều duy nhất mà họ Dương kia không hề biết đó là Ngô Thuỵ Vân đã từng lấy chồng sinh con, thậm chí anh ta còn gọi bạn gái của mình là Lưu Thuỵ Liên, luôn gọi cô ta là A Liên.
Ngô Thuỵ Vân rất sợ bạn trai mà biết mình đã từng kết hôn thì sẽ chia tay với cô ta nên đã giấu diếm thân phận thật sự trong một thời gian dài. Cô ta thà mặc cho “án mạng” ở Đài Loan ầm ĩ tới mức kinh thiên động địa chứ chết cũng không chịu xuất hiện.

Đáp án của vụ án chỉ đơn giản như vậy, nhưng lại tạo ra một vở hài kịch phức tạp. Hỗn loạn trong việc điều tra, vụ án “ ô long “ được tạo ra bởi hàng loạt các lời khai cuối cùng cũng kết thúc. Không có hung thủ, không có xác chết, cũng không có ai chết nhưng cũng để lại cho cảnh sát một đống hỗn độn phải xử lý.
Diêu Trịnh Nguyên, người vẫn duy trì quan hệ hôn nhân với Ngô Thuỵ Vân, khăng khăng đòi khởi tố Ngô Thuỵ Vân cùng bạn trai cô ta tội phá hoại gia đình, từ một bị cáo bị chê trách biến thành nguyên cáo .
Ngoài ra, các công tố viên cũng xem xét việc bà Trần khai báo tình tiết vụ án, xúi giục hai đứa cháu tạo ra lời khai bịa đặt, thành lập tội vu khống cho bà Trần.

Tuy nhiên sau khi thấy được bà Trần không phải cố ý phạm tội mà là thật lòng lo lắng cho con gái, toà án đã phán bà Trần vô tội. Hai vị cục trưởng bộ hình sự và giám đốc cục cảnh sát cũng vì quá quan tâm theo dõi vụ án này, thậm chí còn bị bà Trần làm ảnh hưởng nên cũng bị dư luận đả kích.
Còn hai đứa trẻ vô tội kia thì sao, chúng ta cũng không thể biết được. Chỉ hy vọng hai bé có thể bình yên trưởng thành, quên đi hết tất cả phong ba bão táp trong quá khứ. Dù sao đi nữa thì trong chuyện này chúng cũng không có lỗi gì cả. Trong cảnh hạnh phúc gia đình tan vỡ, hai đứa nhỏ chính là người bị tổn thương nhiều nhất và cũng không có khả năng để hiểu được xung quanh đã xảy ra những chuyện gì.

Bài viết liên quan

Bài viết liên quan

Trả lời

Back to top button